Tuổi học trò qua đi như một cơn gió. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, chúng ta thường không hay biết rằng đó là những năm tháng đẹp nhất của tuổi hoa niên, để rồi đến khi qua đi, vùi mình vào bộn bề của cuộc sống, lòng lại thổn thức muốn gửi vài dòng cho thanh xuân, cho bản thân những ngày 17, 18 tuổi.
Hãy cùng sống lại những năm tháng rạo rực của tuổi trẻ hoặc lắng mình một chút vì những điều đã bỏ lỡ trong những dòng stt về tuổi học trò hay nhất được tổng hợp dưới đây nhé!
- Lớp 12 là năm học đau đớn nhất trong đời học sinh!
Là những ngày buồn ngủ chết mê chết mệt.
Là hàng đống đề chồng chất làm mãi chưa xong, đầu óc lúc nào cũng quay mòng mòng.
Là bài Văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là bài kiểm tra Sử 1 tiết luân phiên nhau 1 đứa học thuộc 3 đứa ngồi chép, là môn Hóa mãi không vietsub được, là môn Tiếng Anh khi đi thi chọn random,…
Là khoảnh khắc 11h30, đứa nào cũng kêu tao đói. Là chỉ 1 cơn gió nhẹ thoảng qua cũng biết nhà dân gần trường đang nấu món gì.
Là khi bạn học bài rồi, lên bảng đọc được vài câu thì quên, 4 điểm về chỗ.
Là những tình yêu mới chớm nở, chồi non đợi mưa, ai dè thời tiết phũ phàng khô héo chết queo. Là cuộc sống sinh hoạt với 3 điểm thẳng hàng: Nhà, trường, chỗ học thêm.
Cái cấp 3 này nó kì quá, chưa vô thì rất muốn vô, vô rồi lại muốn ra, cho đến khi sắp được ra thì nuối tiếc vô bờ.
Nhưng khoảng thời gian đó cũng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức vào một ngày nào đó giữa tháng sáu, tôi chợt nhận ra rằng cuộc đời học sinh cấp 3 của mình đã đặt dấu chấm hết từ lúc nào.
- Kể từ ngày ấy trên áo cậu không còn mùi nắng.
- Đợi đến mùa hè năm sau, phòng học kín chỗ ngồi đáng tiếc cũng không phải là chúng tôi.
- Thi xong, đời này, lớp học này, có lẽ sẽ không thể gặp đầy đủ nữa.
- Khi tôi tham gia lễ tốt nghiệp, tôi nghĩ mình sẽ khóc to một trận, nhưng không. Khi tôi đeo balô bước ra khỏi lớp, tôi nghĩ mình sẽ khóc thật to, nhưng không. Khi tôi thi xong môn cuối, tôi nghĩ cuối cùng cũng phải khóc rồi, nhưng tôi lại đứng ở cổng trường nửa ngày cũng không khóc. Nhưng trong đêm đen tĩnh lặng của ký túc xá, một đêm bình thường vô cùng, niềm chua xót trong tôi lại trào ra, nước mắt cứ thay nhau mà rơi không ngừng.
- Thi xong cuối cùng mộ môn, chuông reo, thầy giám thị thu bài đầy đủ, quay lại nói với chúng tôi: “Chúc mừng các em đã thuận lợi vượt qua kì thi, mọi người vất vả.” Tự nhiên hốc mắt ươn ướt. Đây là thật. Kết thúc rồi.
- Để nói 1 từ dành cho tuổi 17 tôi sẽ dành cho nó 1 chữ “Tiếc”
Nếu có thể quay lại tôi sẽ đi chơi với các bạn nhiều hơn, chúng ta sẽ dành thật nhiều thời gian để cười thay vì giận dỗi và sẽ để bên cậu bạn thầm thích và nói “Tớ thích cậu chàng trai tuổi 17 của tớ”.
- Người ta nói rằng: “Chàng trai năm 17 tuổi năm đó sẽ không thể đi cùng bạn mãi”, bây giờ thì tôi đã tin rồi. Nhưng tôi cũng rất vui vì cậu đã đến, có cậu thanh xuân của tôi không cô đơn. Cảm ơn cậu của năm đó vì đã thích tôi. Và tôi cũng muốn. Cảm ơn mình của năm đó đã thích cậu như vậy. Cảm ơn chàng trai tuổi 17. Cảm ơn tuổi thanh xuân đã qua chẳng thể níu lại.
- “Tớ yêu Cậu” được dùng trong một hoàn cảnh đặc biệt nhất, đắt nhất và lãng mạn nhất…
- Tôi rất nhớ chúng ta của năm đó, hối hả chạy tới lớp khi nghe tiếng chuông báo, ngủ gà ngủ gật vì bài giảng nhàm chán, hò hét ầm ĩ khi được nghỉ đột xuất, hay phải thức ôn thi đến sáng chỉ bởi vì lúc trước không học bài. Những năm mà tôi và bạn đều không có gì, chỉ có thời gian vừa dài vừa rộng…
- Tuổi thanh xuân cũng như mây trời.
- Năm tháng không quay trở lại… tôi xoè bàn tay đang nắm chặt cánh thư phượng vĩ, để gió cuốn đi những tháng năm đẹp nhất của tuổi thanh xuân bay đi mãi mãi.
- Cuối cùng cũng không phải sợ nơm nớp bị cô túm lên bảng, không còn sợ bị cô phát hiện lúc ngủ gật cũng không cần thót tim khi bị cô gọi lên trả bài. Đáng sợ nhất không phải là chia ly mà là sự nuối tiếc, cái gì đến rồi cũng sẽ đến chẳng tránh được. Thật không nỡ mà!
- Tháng 5 thật sự rất mong manh, dường như mọi thứ đều chuẩn bị kết thúc. Có chăng là mùa hè, những cơn mưa, trưởng thành, và chia ly.
- . Tốt nghiệp, nhớ ôm từng đứa một, nhìn cho kĩ gương mặt từng đứa, bởi sau này chẳng còn cơ hội gặp lại đầy đủ thành viên của lớp nữa đâu.
- Tốt nghiệp rồi mới biết,địa ngục thời học sinh mà bạn muốn trốn thoát chính là thiên đường không thể trở về của chúng ta hiện tại.
- Bạn bè ấy mà, có khi hôm nay nói một câu “tạm biệt” xong, rồi cũng không thể ngờ rằng, những năm tháng sau này không còn cơ hội được nói câu “tạm biệt” ấy nữa. Tình bạn không hết hạn sử dụng, tình bạn chỉ chầm chậm trở thành chiếc hộp cũ kỹ mà người ta muốn cất vào một góc nhỏ nào đó mà thôi.
- Bạn cùng bàn đó là người không cần phải đợi đến giờ thể dục giữa giờ hay lễ chào cờ mới có thể nhìn trộm. Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi, tuy không thuộc về tôi nhưng có thể để đầu óc treo ngược cành cây và nói, tôi vẫn luôn ở đây.
- Không giống như bài thi, tất cả các vấn đề phức tạp khó khăn đều có được một lời giải đáp. Trong cuộc sống thực sự, có những chuyện vĩnh viễn cũng không có đáp án. Tình cảm năm 17 tuổi cũng vậy, cũng chẳng có lý do để thích, chỉ đơn giản là thích mà thôi. Cũng chẳng có những lý do cho sự rụt rè ngượng ngùng của tuổi trẻ, để mà không nói ra, để rồi tuột mất.
- Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột ấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi.
- Người ngồi trước, người ngồi sau…
Áo sơ mi của bạn nam bắt đầu xuất hiện vết mực xanh…
Quay đầu lại…
Nụ cười của cô gái khiến cho bạn nam nhớ nhung rất nhiều năm…
Dây dưa cả một đời. Ngoảnh đầu nhìn lại, họ vẫn ở đó, ta vẫn ở đó, chỉ có năm tháng là đổi thay.
- Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường.
- Nhiều chuyện bồng bột đáng xấu hổ kết hợp lại thì gọi là niên thiếu…
- Người mà bạn từng yêu hồi trung học có lẽ là người mà bạn yêu nhất cả cuộc đời này.
- Không ai khóc, không ai buồn bã, không ai cố ý uống say.Chỉ dạt dào những lời chúc phúc và trò quậy phá tung trời.Một dòng nước triều gọi là “tuổi trẻ” nhấn chìm tất cả chúng tôi.Khi con sóng rút về, một đám mình mẩy ướt sũng ngồi trên bờ cát, nhìn cô gái chúng tôi yêu quý nhất đang vẫy mạnh hai cánh tay, hạnh phúc bước lên một chặng khác trong con đường đời.
- Có những người, bạn không có cách nào quên được. Có những việc, bạn không thể nào quên được. Có những tình bạn sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Thông thường, khi kí ức càng rõ nét thì càng tàn nhẫn. Chúng ta đã từng tưởng rằng, sau này trưởng thành sẽ được ở bên nhau. Thực ra, trưởng thành có nghĩa là chia ly.
- Ai về qua chỗ người thương
Đứng giùm tôi
Trước cổng trường ngày xưa
Ướt giùm tôi chút trời mưa
Để nghe trên tóc, hương vừa bay đi…
- Thứ không thể quên được là gia đình, thứ không thể trở lại là thanh xuân.
- Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18.
Tuổi chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.
- Tôi luôn luôn nhớ thương tuổi trẻ, tuổi của tình yêu nồng nàn. Khi tôi yêu thương cái tuổi đời ngào ngạt hương hoa này thì đồng thời tôi cũng yêu một cõi đời tôi đã mất.
- Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó sẽ chẳng đáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa – những người đã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, đều có ý nghĩa đối với sự tồn tại tuổi xuân chúng ta.
- Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức đẹp kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in dấu lại nơi đáy tim.
- Con đường trưởng thành sẽ luôn có sự rời xa nhau theo cách này hay cách khác. Khi đó chúng tôi luôn tin rằng rời xa nhau vì ngày mai gặp lại vì vậy mới nói hẹn gặp lại. Thật ra thế giới này quá rộng lớn, ban đầu những người nói mãi mãi không xa nhau. Một lần xa nhau rồi có thể sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Rồi hai bên đều phải quên đi. Tạm biệt thực ra không phải là từ biệt mà là một lời hứa.
- Thời trẻ, tình yêu và tình bạn luôn gắn bó mật thiết với nhau, đạt được và mất đi cũng thường nằm trong ranh giới của sự tình cờ. Có lẽ do tuổi còn quá trẻ, nên không thể thấy được việc gì là phải trái đúng sai.
- Mỗi người đều có thanh xuân, mỗi thanh xuân đều có câu chuyện, mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc, mỗi nuối tiếc đều có hồi ức đẹp đẽ vô tận.
Tất cả chúng ta, không có ngoại lệ, đều sẽ, đang và đã trải qua cái gọi là “tuổi trẻ”, là “thanh xuân”, là “năm 17 tuổi”… Tuổi trẻ của bạn là gì? Năm đó, và năm nay bạn có còn là bạn?